Bài đăng

SỐNG VÌ CHÍNH MÌNH

SỐNG VÌ CHÍNH MÌNH. Đây là lời tôi thường nói mỗi khi có ai đó chật vật với cuộc sống, công việc hay những mối quan hệ của mình. Trong chiêm tinh, Mặt Trăng dùng để chỉ cái chúng ta cần để cảm thấy bình an và thanh thản. Mặt Trời dùng để chỉ thứ đem lại sức sống và năng lượng. Và Điểm Mọc để chỉ thứ cho ta cảm giác rằng bản thân đang tồn tại. Đó cũng là 3 thứ quan trọng nhất trong mỗi bản đồ sao. Yếu một trong ba điểm ấy, ta dễ hoảng sợ, dễ từ bỏ, và dễ chán nản. Và cũng là lúc ta nên nhìn lại bản thân và đặt câu hỏi: 1. Tôi cần gì? 2. Tôi muốn gì? 3. Tôi là ai? Câu hỏi bắt đầu từ "TÔI" chứ không phải "HỌ". Không phải gia đình, không phải công việc, không phải sếp, không phải xã hội. Là "TÔI". Thứ cơ bản và quan trọng nhất của một người. NHƯNG. Tìm câu trả lời từ "tôi" thường khó hơn với "ta". Ta biết mình muốn gì ở người khác, ta muốn họ giỏi, ta muốn họ thành công, ta muốn họ hôm nay hãy đi ngủ sớm. Nhưng khi được hỏi

KHI QUYỀN LỰC FANDOM VƯỢT QUA SỨC MẠNH CỘNG ĐỒNG

Mình không rõ đây là thời đại nào, và liệu đang có hành tinh nào của Bảo Bình - kẻ quản lý chuyện xã hội lẫn chuyện hội nhóm - đang làm mưa làm gió trên bầu trời hay không. Nhưng vào thời điểm khi mình nhận ra Âm Nhạc và Điện Ảnh - một lĩnh vực thường được đại diện bởi hội Thiên Bình (cái đẹp và hoàn mỹ) - Sư Tử (sự nổi bật và rực rỡ) - Song Ngư (khả năng truyền cảm), trở thành một thứ gì đó bị bóp méo bởi sức mạnh cộng đồng (xin được gọi từ đây là fandom - để tránh nhầm lẫn với cộng đồng xã hội nói chung). Đầu tiên là chuyện Oscar với hạng mục dành riêng cho phim bom tấn. Sau đó là hàng loạt kỷ lục âm nhạc tạo bởi các cộ ng đồng fandom K-pop cày streaming. Âm Nhạc - Điện Ảnh dường như không còn thuộc về nghệ thuật nữa, mà trở thành sản phẩm tạo nên bởi công chúng. Chỉ cần bạn xây dựng được một cộng đồng fan hâm mộ đủ bền vững - thì bạn gần như được coi là kẻ dẫn đầu dù sản phẩm ấy có thực sự chất lượng, ý nghĩa và tạo ra sự thay đổi trên toàn diện lĩnh vực ấy hay không hay kh

CHUYỆN PANIC VÀ SỐNG CHUNG VỚI PANIC (PHẦN 2)

Để dành cho những ngày nắng, những ngày mưa và những ngày dông bão tuyệt đẹp ~ Bằng một cái duyên cơ ngơ ngẩn nào đó, tớ đọc về thiền (khí công) từ khi chỉ mới 8 - 9 tuổi. Là hành động ngồi xếp bằng chân để thế tòa sen, hít không khí vào thì bụng phải nở phồng, và khi thở ra thì bụng phải thóp lại. Đại loại cũng 4 - 5 bước, tập trung hoàn toàn vào việc thở để quên sạch mọi thứ quanh mình. Lớn lên, tớ vẫn thường lặp lại thói quen ấy dù lúc nhớ lúc không. Nó thật sự rất tốt, giúp lưng tớ thẳng ra, não hoạt động êm hơn và cơ thể nhẹ nhàng hơn chỉ bằng một nhịp thở. Và thói quen ấy giúp tớ rất nhiều với những cơn panic đột ngột ngày đó. Khi gặp panic, tớ làm gì? 0. Suy nghĩ. Tớ rất mừng khi bản thân tách bạch được suy nghĩ và cảm xúc. Hoảng loạn kệ hoảng loạn, não tớ vẫn hoạt động. Tớ vẫn biết cái gì nên và không nên. Biết sự sợ hãi này chỉ là một đòn giả mà bộ não hơi lỗi tí của tớ biên diễn ra cho bớt rảnh. Biết cảm giác k

CHUYỆN PANIC VÀ SỐNG CHUNG VỚI PANIC (Phần 1)

Hãy nhớ lại, bạn có nhớ những khoảng thời gian mà bản thân chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi là vỡ ra? Có nhớ việc phải bước chân ra đường hay chào hỏi khiến bạn toát mồ hôi hột và chỉ muốn bỏ chạy về nhà? Hay nhớ những "cơn điên" chỉ vì những thứ rất nhỏ? Huhmmm, Panic Attack không giống như thế.  Nó là kiểu, ngày hôm ấy là một ngày đẹp trời, không nắng cũng chẳng mưa, và bạn có một cuộc hẹn hò với người bạn lâu ngày không gặp, người mà bạn hết mực tin tưởng và chẳng giấu diếm điều gì với nhau cả. Bạn đi tắm, thay đồ, đánh chút son cho tươi, bước chân ra cầu thang và "nó" đến. Cái cảm giác ấy hẳn như là sự lướt qua của Tử thần thực tử trong Harry Potter. Mọi thứ tự dưng u ám, tự dưng chân bạn méo bước được nữa, âm thanh xung quanh ù đi, và bạn sợ cái gì đó chính bạn còn không biết. Bạn ngồi xuống, dùng cái kinh nghiệm 20 năm làm người hướng nội và 10 năm sống với cái đầu tiêu cực, bắt đầu hít thở, lắng nghe mạch đập của tim và tự nhẩm xem có gì đó sai sai đ

Tớ đã sống sót qua những ngày down mood như thế nào?

Khoảng tầm này năm ngoái, tớ rơi vào giai đoạn khủng hoảng khá là nghiêm trọng. Thực ra thì từ đầu năm đã tự cảm thấy có biến rồi, nhưng chỉ ở mức xuống tinh thần và mất động lực để làm những thứ mới mẻ hay cần nhiều tâm huyết. Sau đó khoảng 5 tháng, tớ gặp một cú break down khá nặng. Chi tiết như thế nào, tớ xin phép không nhắc đến, nhưng hãy cứ tưởng tượng nhiều những thứ nhỏ nhỏ rơi xuống đầu mà bạn không thể vứt đi được, thì đến một lúc nào đó, chúng sẽ đè nghiến bạn.  Từ tháng 7/2017 đến tầm gần hết tháng 1/2018, tình trạng của tớ khá tệ. Chuyện nhạy cảm thái quá, khóc nhiều không lý do và liên tục nghĩ tới cái chết hết sức là thường xuyên luôn, nhưng may mắn là tớ chưa làm gì dại dột cả. Và - tớ đã sống sót qua giai đoạn kinh hoàng ấy như thế nào? 1. Offline Việc đầu tiên tớ làm khi ý thức mọi thứ đi quá giới hạn - đó là offline mọi thứ. May mắn là tớ đến tận bây giờ gia đình vẫn sẵn sàng support rất nhiều, và tớ cũng ý thức được bản thân vui vẻ và an ổn mới là đ

Chuyện Của Mẹ

Hôm nay mẹ gọi. Và mẹ nói rằng mẹ lo lắng. Thực ra ở độ tuổi 22 này, chính chúng tôi còn hoang mang về cuộc đời mình chứ đừng nói những bậc cha mẹ cách xa con mình cả nửa ngàn cây số. Mẹ có cơ sở để lo lắng cho tôi, dĩ nhiên. Một đứa trẻ sinh ra yếu ớt, lớn lên thì anti social, tính cách thì cũng chả có gì xuất sắc, lại còn chẳng mấy khi update facebook (đặc biệt sau khi tôi biết ba mẹ có follow mình), chưa kể còn đang muốn rẽ sang một hướng khác mà coi như 4 năm đại học chỉ  là công cốc. Tôi chỉ có thể nói với mẹ rằng, đừng lo lắng. Tôi ổn. Ý tôi là về tình hình chung. Mọi thứ tuy chẳng có gì chắc chắn nhưng tôi luôn có vài back-up đủ để sống sót và đi lên từ từ dù rằng cũng chả thú vị gì cho cam. Tôi cảm ơn cha mẹ. Họ ở đó, sẵn lòng làm tấm nệm để tôi ngã vào bất cứ khi nào, đồng thời cũng là áp lực để tôi buộc phải tự lập. Luôn dặn tôi phải nhất định cố gắng nhưng không nên cố quá rồi quá cố. Tính tôi thì lười, cái gì cũng muốn từ từ. Nếu không có cha mẹ, hẳn rằng tô

MỘT NGÀY ĐẦY HƯỚNG NGOẠI CỦA MỘT ĐỨA HƯỚNG NỘI KHÔNG HOÀN HẢO

6:00 - Báo thức reo, tắt và chỉnh lại để nằm ôm chăn thêm 30' nữa. Chắc được thêm một giấc ngắn thật ngon. 6:30 - Thức dậy, tối hôm trước trời mưa, nên có lẽ trời vẫn chưa nắng lắm, hôm nay trời sẽ rất đẹp. Hâm lại đồ ăn nấu từ tối, dọn dẹp rồi tất bật chuẩn bị quần áo son kem các thứ để bắt đầu đi làm. 8:00 - Rời khỏi nhà. Đường kẹt xe quá chừng. Vừa lết qua dòng người vừa nhịp người hát theo bài "Marry you", chả quan tâm lắm chuyện người khác nhìn mình thế nào. Sau khẩu trang cái miệng cứ cười toe toét cả. Lúc gặp chú bảo vệ chỗ giữ xe, vẫn cười toe và cúi đầu 45 độ như một thói quen chả biết hình thành từ bao giờ. 9:00 - Bắt đầu công việc. Hôm nay có nhiều thứ  linh  tinh để học, làm và phải giao tiếp, gọi cho người lạ, và di chuyển nhiều hơn bình thường. Không sao cả, vừa loay hoay đủ thứ vừa cười tươi tỉnh. Mọi người hôm nay rất dễ thương, ai cũng cười lại với mình. Và khi sếp ngồi sửa cho mình từng chữ, cũng rất nhẹ nhàng. Hôm nay cả team đều đuối, cuối